Hôm nay 26/07/2015, ngày cuối cùng với việc thi cử của mình. Trước hôm thi, cô bạn rủ mai thi xong đi dạo phố cho thoải mái. Nhưng hôm sau, sau khi thi xong thì đã 5h, mình chỉ muốn về nhà ngủ một mạch đến tối cho bõ cơn thèm.
Nói với cô bạn không chịu và dở tính nhõng nhẽo, thật sự cũng bị nao lòng. Thấy cô bạn thật sự rất muốn đi nên mình cũng chiều, nên đành hi sinh một chút bản thân.
Khi ra tới hồ Gươm, 2 đứa rồi ngồi ăn vặt vài chỗ rồi mình cũng chẳng muốn về luôn nên rủ cô bạn ra bờ hồ ngồi hóng gió. Ngồi nói hết chuyện Đông sang Tây, blah blah…
Sau đây là lúc gay cấn với “ngành lọ lem bán hàng” xảy đến với mình.
Một lúc sau, bất tình lình một chị chân đất tầm hơn 30 xuân, dáng đi khập kiễng, mặt mũi lọ lem, mặc áo nâu, đội cái mũ vành cũng màu nâu, và điều đặc biệt là trong tay cầm 2 gói kẹo Xylitol.
Chị ta đi đến trước mặt 2 đứa bọn mình. Giơ gói kẹo Xylitol ra “anh chị ơi mua kẹo cho em đi”.
Mình chưa kịp nói gì thì chị ta quỳ xuống và cứ nài nỉ mình mua. Cô bạn bên cạnh hỏi “bao nhiêu tiền vậy chị”, chị ta nói “20 nghìn chị ơi”. Xong chưa để bọn mình nói thêm gì, chị ta dúi luôn 1 gói xylitol cho cô bạn mình.
Mình nghĩ bán kiểu cắt cổ, ngoài chỗ cửa hàng kia có 5k, 6k một vỉ mà bà này bán gấp 4 lần. Bà nghĩ tiền bọn mình cướp được ấy. F…k!!
Xong mình hỏi chị ta “Chị quê ở đâu thế ?”, lúc này chị ta đáp lại cộc lốc “hỏi làm gì” rồi quay mặt ra chỗ khác. (!!)
Mình bắt đầu thấy khó chịu nhưng vẫn hỏi thêm câu nữa: “gia đình chị có những ai và đâu cả rồi ?”.
Lúc này chị ta nói thản nhiên ra là “không biết”.
Hừm. Mình bắt đầu cảm thấy bực mình. Bán hàng cho mình mà làm mình cảm thấy mình đang đi ăn xin ấy, và còn thái độ như vậy nữa.
Mình ở Hà Nội từ bé nên mình thừa biết mấy mánh khóe của bọn này. Mình đang có ý bảo chị ta đi thì đúng lúc đó cô bạn lôi tờ 50k ra. Omg, mình chưa kịp nói gì thì..!!!.
Bất ngờ cô ta giật luôn tờ 50k đó và ném nốt gói kẹo còn lại trong tay xuống ghế bọn mình đang ngồi và nói “thôi cầm nốt đi”.
Bọn mình chưa kịp phản ứng gì thì cô ta đã cầm tờ 50k chạy xa mất rồi. Các bạn có ở đó mới thấy cô ta chạy nhanh như nào, giả bệnh giả tật. Chạy nhanh như ăn cướp, ah mà làm thế có khác gì cướp đâu !!.
Lúc đó mình rất bực với cô bạn vì thiếu hiểu biết nên bị lừa, vì là chuyện riêng nên mình xin phép không nói ra.
Hà Nội với mình nó thật đẹp, hi vọng các ban nghành cơ quan chức năng có những biện pháp quản lý để dẹp dần đi tình trạng ăn xin, bán hàng nài nỉ, chèo kéo khách như vậy.
Một ví dụ điển hình để học hỏi là thành phố Đà Nẵng, địa điển du lịch tuyệt vời và không có ăn xin, chèo kéo.
Hi vọng Hà Nội sớm cải thiện được tình trạng này, để đẹp hơn trong con mắt mọi người!
Hà Nội 26/07/2015 (hoàng hôn bên e)